Ông ráng sức gây thiện cảm với cháu". Mười lăm năm trước, có lẽ tôi cũng như vậy, khi đọc một câu như vậy. "Mới rồi, tôi mời vài người bạn lại dùng bữa trưa với tôi.
Vậy mà tôi thấy tôi liên kết mật thiết với anh em, vì, tuy đại diện cho chủ nhân, nhưng tôi còn thay mặt tất cả những người làm công nữa". Có khi cháy lan rộng, đến nỗi phải kêu lính chữa lửa tới. Hết thảy những kẻ thất bại đều thuộc hạng người đó".
Tôi bèn lại thăm ông Hội trưởng một Xí nghiệp vào hàng lớn nhất ở Mỹ, xin ông cấp cho nó phí tổn du lịch. 4- Biết nghe người khác nói chuyện. Ông có bổn phận là gieo hăng hái trong lòng nhóm vô vọng đó.
chiều qua người ta không mời tôi dự tiệc. Nếu bạn ngừng lại mà vuốt ve nó thì nó chồm lên và tỏ ra trăm vẻ yêu đương và bạn có thể biết chắc chắn rằng trong sự nồng nàn đó không có một mảy may vụ lợi vì nó chẳng cần bạn mua giúp một vài món hàng ế, mà cũng chẳng ham gì được kết duyên cùng bạn. Cái ảo thuật của lời khen đó có nên dùng trong gia đình không? Tôi tưởng không có nơi nào người ta cần dùng nó - mà cũng xao nhãng nó - bằng trong gia đình.
Ví dụ 100 nhà buôn bán đồ thực phẩm thì có 70 nhà vỡ nợ, trong 100 gia đình thì có 70 gia đình được vừa lòng. Hãy trốn nó như trốn rắn hổ, hoặc trốn động đất vậy. Một lúc sau, ông Eastman mở một tủ kính, lấy ra một máy chụp hình, cái máy thứ nhất của ông, do một người Anh bán cho ông.
Là dùng lời ngọt ngào thân mật và lời khen khôn khéo. Và khi bàn tới điều kiện mở tiệm, ông Fletcher đã phát ra những tư tưởng này: Lần này thì ''bị" rồi.
Người kia ngạc nhiên: "Không, tôi không hay đấy". Tôi tin rằng ông là một quân nhân can đảm và có tài dụng binh. Hôm ấy tôi không những chỉ say mê nghe mà thôi, còn tỏ với ông ấy một tấm lòng quý mến và ngưỡng mộ chân thành nữa.
Mười lần thì có tới chín lần những đối thủ, sau cuộc tranh biện, vẫn tin chắc rằng mình có lý. Cho nên trong khi nói chuyện, nếu bạn có tánh hay nhắc đi nhắc lại cho một người nghe rằng họ lầm, thì xin bạn mỗi buổi sáng, quỳ gối tụng đoạn sau này, rồi hãy điểm tâm. Đó là sở trường của anh.
hôm qua chứng khoán xuống giá. Thế mà trong một trăm người, thì có tới chín mươi người không biết đến, trong chín mươi chín trường hợp. Trong châu thành Nữu ước này, tôi vào hạng người càu nhàu khó chịu nhất.
Sâu ăn hết bông hồng của tôi. Hai ngày sau, ông chủ nhiệm tờ Boston Herald viết thư trả lời ông B. Mình thuyết giáo đã lâu rồi mà sao còn dở vậy? Thì mình cứ nói tự nhiên, dùng ngôn ngữ của mọi người có hơn không? Nếu mình đọc bài đó ra, thì sẽ tai hại cho mình lắm đa!.