Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Và có một cái đầu luẩn quẩn. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi.
Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Hôm nay đi đâu? Không biết. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…
Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó.
Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng.
Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi.
Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi.
Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Rồi bảo cảm ơn ta đi. Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng.
Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Tôi ủng hộ cái đúng. Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.
Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị.
Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em.