Toi quen ông tại Atlanta (tiểu bang Georgie) nơi khách sạn tôi ở. Ông Galen Litchfield bây giờ làm giám đốc ở Viễn Đông cho Công ty Park and Freeman. Bạn và tôi, trên đường đời, sẽ gặp nhiều tình thế bất mãn, không thể thay đổi.
Nhưng mặc dầu xương tôi gần lòi khỏi da, như những mỏm đá trên sườn đồi, mặc dù chân tôi nặng như chì, tôi cũng chẳng hề ưu phiền! Tôi không khóc một tiếng, tôi cứ mỉm cười! Phải, tôi bắt buộc phải mỉm cười. Trong năm người thì bốn người có thể không có gì khác thường hết. Khi lần đầu thấy khoảng đất mới đã mua được, ông hết sức thất vọng.
Ông phải đem hết tâm lực ra và soạn bài sao vừa vui vừa bổ ích thì mới hòng giữ họ lâu và mình có đủ tiền độ nhật. Khi tới tỉnh Joe - một châu thành 60. Nên thích những ban nhạc hay và ngó cái bề mặt tức cười của đời.
Được lắm! Vậy để tôi kể cho bạn nghe chuyện một nhà kinh doanh đã trừ nổi 50% ưu tư của ông ta mà lại còn tiết kiệm được 75 % thời giờ bó phí trong các cuộc hội nghị để giải quyết vấn đề làm ăn nữa. Họ bàn cãi rất nhiều mà quyết định rất ít. Như trường hợp của William H.
Nó nói "đổ nước như vậy để cho cỏ rác trong đầu óc tôi khỏi khô". Trừ ta ra, không một ai mang lại sự bình tĩnh cho tâm hồn ta đâu". Ông luôn luôn mất ngủ - đọc sách đến nửa đêm - năm giờ sáng đã dậy và bắt đầu đọc thư cho thơ ký đánh máy.
Sau hơn một giờ kinh hãi, tôi mới bắt đầu suy nghĩ một chút. Ông ngồi ở khách sạn tới quá nửa đêm, bàn bạc về những kinh nghiệm của ông. Bà nói với tôi như vầy: "Đối với đa số, không phải tăng lợi tức mà hết lo về tài chính đâu".
Thành thử tôi cũng lại được nghe những lời khuyên mà ba tôi đã viết trong thư: Phải quét hết những rác rưởi chất chứa trong đầu óc tôi đi. Muốn vậy chỉ cần thay đổi thái độ tinh thần, đừng đau đớn lo sợ nữa mà hãy hăng hái đấu tranh". Khi tôi hỏi bà Speer rằng một người đàn bà nấu nướng khéo, những lúc rảnh, có thể kiếm tiền bằng cách đó tại một châu thành trên 10.
Bà sống ở châu thành Maywood, một châu thành 30. Óc của loài mau quên một cách kỳ lạ. Đó quả là một châm ngôn quý báu khi ta cần phải đương đầu với những lời chỉ trích vô căn cứ.
Dẹp hết giấy tờ trên bàn, chỉ để lại văn kiện liên quan tới công việc đương làm thôi. Như trường hợp của William H. Sự bình tĩnh và lòng tin của nhà tôi, thật đã làm cho tôi vững lòng.
Vô lý! Ông chính là người theo đạo vậy. Bà kể chuyện một quả phụ lãnh của công ty bảo hiểm 20. Mấy ngày qua, ông George Rona bỗng nhận bức thư của ông chủ hãng buôn này mời đến hội kiến.