Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện.
Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Tôi cho ông thời hạn ba ngày. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.
Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay.
Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống. Nó cũng không thích tôi lắm. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy.
Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Nhưng là lợn thì rất hay tự hào.
Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Cái vực của sự hỗn độn.
Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi. Không trình bầy nữa. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.
Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người. Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo. Hai là bạn viết cái chuyện này.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.
Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác. Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi.