Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ.
Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. - Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn.
Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình.
Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây.
Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi. Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu.
Thế thì anh không dám. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm.
Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Hồn nhiên đến đáng sợ. Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi.
Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Chỉ còn dòng máu là hoang dã.
Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi.
Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Còn bao nhiêu cái để khám phá. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.