Secchaua

Xuất tinh vào lồn con em gái siêu dâm

  • #1
  • #2
  • #3
  • Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.

    à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.

    Xin lỗi nhé, buồn ơi. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này. Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian.

    Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.

    Có người quay lưng lại ngắm hoa. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.

    Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào.

    Thôi, bác đừng xuống. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại.

    Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.

    Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra.

    Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap