Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình.
Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở.
Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng.
Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu.
Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái.
Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh.
Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.
Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người.
Tôi cũng tưởng mình đùa. Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Này, lấy cho chú mấy chai bia.
Mà lại nghĩ về con người. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.