Secchaua

Má cạn lời trước đứa con thẩm du với quần lót của mình nên quyết định giáo dục

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tôi thì cất lại trong đầu. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Con không nói thì làm sao mẹ biết.

    Một ngày thả ra nắng mặt trời. Mà đời người thì có mấy đâu. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy.

    Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn. Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc. Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn.

    Bố bảo: Đáng xem thật. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu.

    Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ.

    Tôi chưa làm thế bao giờ. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.

    Trong tay tôi không có luật… Nhưng chắc những người hiểu biết cũng biết gạn đục khơi trong để tìm thấy một chút mạch nguồn của vấn đề. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ.

    Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả. Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném.

    Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy.

    Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap