Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn. Tôi có làm gì ám muội đâu. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.
Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Mong ông chỉ nói những điều cần nói.
Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng.
Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình.
Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Bảo keo xịt tóc miễn phí. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp.
Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.
Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc.
Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến.
Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.
Phải hết sức giữ gìn. Và bạn liên tưởng tới Zidane. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên.