Mọi người đều làm như thế ở một chừng mực nào đó. Món quà quý giá nhất mà cuộc sống ban cho chúng ta là cơ hội để làm những việc đáng làm, và cách mà chúng ta được lựa chọn là làm một cách chăm chỉ. Lý do thứ hai đơn giản là vì chúng tôi được răn dạy như thế.
Ông tập trung rèn luyện mỗi đức tính trong một tuần. Nhưng trên thực tế, rủi ro, mạo hiểm vừa là một phần quan trọng của thành công vừa là một điều kiện cần cho sự trưởng thành. Càng nghĩ, bức tranh về chiếc cầu càng hiện rõ trong ông.
Bản chất của sự việc xảy đến không quan trọng bằng cách chúng ta đối phó với nó. Ai đó đã từng nói hoàn toàn đúng rằng, tiếng cười có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Chúng ta nổi nóng, suy sụp, thất vọng, chán nản, thường chịu thua và bỏ cuộc.
Mọi người đều làm như thế ở một chừng mực nào đó. Một thời gian ngắn sau, tôi bắt chước như thế. Nhưng bằng sức mạnh của ý chí, ông đã vượt qua tất cả.
Cậu sinh viên kín tiếng nhất lớp, lần đầu tiên giơ tay, nói những lời chí lý: Nếu chúng ta luôn tìm kiếm lý do để bào chữa cho việc ta không làm được thì chúng ta cũng sẽ không bao giờ tìm ra biện pháp để thực hiện những việc đó. Điều đầu tiên: Đời là bể khổ. * Chúng ta giành được cảm tình và sự kính trọng của những người khác.
Chúng ta không hề mất gì khi sử dụng những ngôn từ tốt đẹp, mà ngược lại, còn nhận được rất nhiều điều đáng quý khác. Gieo nhân nào, gặt quả nấy. * Bạn có thực sự tin là bạn có thể đạt được mục tiêu đó không?
Đúng là một chứng bệnh đáng sợ và dễ lây lan. Người ngồi ở ghế chủ lúc đó sẽ lắng nghe những lời khen ngợi của người khác về mình. Hình ảnh trong trí óc của ta là động lực thúc đẩy chúng ta hành động để đi đến thành công.
Chúng ta hoàn thành được những việc lớn bằng cách làm những điều nhỏ bé ngày này qua ngày khác. Ngoài chuyện phải làm việc 40 giờ một tuần, họ còn theo học 4 giờ mỗi tuần, và lại phải bỏ ra hàng chục giờ nữa để làm bài tập và đọc tài liệu. Hình ảnh trong trí óc của ta là động lực thúc đẩy chúng ta hành động để đi đến thành công.
Không phải lúc nào cuộc sống cũng diễn biến như chúng ta mong đợi. Người chịu học hỏi luôn tích lũy kinh nghiệm sau những thất bại xảy đến. Edison đặt một chiếc giường nhỏ trong phòng thí nghiệm để nghỉ ngơi lúc cần, vì ông biết rằng chỉ khi đầu óc được thư giãn hoàn toàn thì nó mới hoạt động sáng tạo nhất.
Sống mà không có mục tiêu như thể đi du hành mà không có đích đến. Ông nói rằng ông luôn hết lòng ủng hộ việc giúp cho các học sinh nâng cao lòng tự trọng của bản thân nhưng ông vẫn lo ngại trước tình trạng rất phổ biến hiện nay, đó là tạo nên lòng tự ái giả tạo. Người thành công chẳng bao giờ dừng lại dù chỉ để tự hỏi liệu việc chúng ta đang làm có thực sự quan trọng nhất không.