Secchaua

Sáng sớm chào cờ nhờ em kế giúp xả vào mông

  • #1
  • #2
  • #3
  • Cái mau quên của loài người thiệt lạ lùng, đáng làm cho ta ngạc nhiên. Tôi gắng hết sức để nói, nhưng chỉ phát ra được một tiếng khàn khàn. Rheinhardt "Nã Phá Luân và Eugénie: bi hài kịch của một đế chính" trả lời câu hỏi đó:

    Tôi có thể gọi tên năm chục ngàn người. Rồi chúng tôi thành đôi bạn tri kỷ, kể lể tâm sự với nhau. Trong những cuộc tranh biện không ai thắng hết.

    Mới đại thắng được quân Y Pha Nho ở đảo Cu ba về, "kỵ sĩ vô úy" đã được bầu ngay làm Thống đốc Nữu Ước. Mỗi ngày chị làm phụ một giờ nữa để cọ, lau, chứ không chịu để cho bà Gent thất vọng. Thất vọng, người bán xe lại hỏi ý những bạn theo học lớp giảng của tôi.

    Đầu thư, người ta kể những nỗi khó khăn của công ty hỏa xa, cái đó ích lợi gì cho mình đâu? Rồi người ta xin mình phụ lực với người ta, sau cùng mới hứa sẽ cất hàng và gởi hàng cho mình mau hơn trước. ít ngày sau, ông Chamberlain nhận được tấm hình với chữ ký của Tổng thống gởi biếu và mấy lời cám ơn một lần nữa. Bức thư đó làm cho tôi thấy tôi quan trọng.

    Hai ngàn năm trước Thiên Chúa giáng sinh, một ông vua Ai Cập nói nhỏ với con ông như vầy: "Phải khôn khéo biết ngoại giao, con như vậy đạt được mục đích dễ dàng hơn". Phải hoan hỉ giao du với người thì mới mong người hứng thú giao du với mình. Tôi đoán sai thì đây ông cứ chặt tay tôi đi.

    Mỗi buổi tối ở Nghị viện ra, ông vội về nhà để cho bà biết những tin tức hôm đó. Tôi bèn lại thăm ông Hội trưởng một Xí nghiệp vào hàng lớn nhất ở Mỹ, xin ông cấp cho nó phí tổn du lịch. Tờ báo của ngài được các gia đình sang trọng nhất ở Boston đọc.

    Tại sao? Tại họ nghĩ tới họ, tới cái mà họ đương tìm kiếm. Tổng thống Roosevelt còn làm như vậy, còn phần đông chúng ta, ra sao? Sau: khi tôi ngừng nói, hai người bán hàng kia bày lý lẽ của họ ra thì ông bênh tôi mà bẻ lý lẽ của họ.

    Thứ nhì: ông thành thật chú ý tới khán giả. Và cha đã cau mày: "Ngay người lên!". Tôi đã có mặt trong hàng ngàn cuộc tranh biện, và có khi dự cuộc bàn cãi nữa.

    Mỗi người phải để cho các bạn xét đoán mình. Nhiều người, mắc cái tật nói nhiều quá, khi muốn cho kẻ khác tin theo mình. Bà ở nhà chắc có ít nhiều tánh tốt; ít nhất hồi xưa ông cũng nghĩ như vậy; nếu không, sao ông cưới bà? Nhưng đã bao lâu rồi ông chưa hề khen bà một lời? Từ hồi nào? Bà Dorothy Dix, nổi danh về những câu chuyện hàng ngày, nói: Chưa học nghệ thuật khen thì xin ông đừng lập gia đình.

    Trong những sự giao thiệp về thương mãi, phương pháp của Benjamin Franklin có kết quả tốt không? Đọc chuyện sau này, bạn sẽ biết: Ông S. Tất cả chúng ta đều muốn diễn thuyết khi có người chăm chú nghe ta. Từ sáng dậy tới khi đi làm, tôi ít khi nói với nhà tôi quá 12 tiếng.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap