Thi thoảng chúng bay rợp trời. - Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào.
Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.
Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ. Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi.
Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.
Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Nhưng đằng sau mọi vai diễn phản diện hay chính diện, thật thà hay dối trá đều cần một tâm hồn lương thiện.
Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài.
Chả biết đường nào mà lần. Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai.
Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt. Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này.
Trông cậu buồn cười quá. Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú.
Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.