- Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa.
Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Hầu hết là những người sống có trước có sau.
Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Nhưng thấy cũng hay hay. Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể.
Giữa đầm lầy thông tin. Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.
Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Quá nhiều lí do để sống. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.
Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây.
Chạy đi mua thì không có hứng. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ.
Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.
Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.