Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn.
Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa.
Nên không ai có lỗi. Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác. Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế.
Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn.
Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Có lẽ mình nên im lặng. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.
Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Mẹ, tôi và một người quen. Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được.
Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực. Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên.
Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.
Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi.
Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình.