Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại…
Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu.
Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm. Chỉ có con mèo không ngược. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú.
Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ.
Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ.
Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này.
Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.
Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Chỉ biết mình mãi mãi lăn.
Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích.
Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến.