Anh muốn tìm cách sẻ chia với họ những điều mà Jones đã chỉ cho anh. Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa.
Tuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước. Tất cả những gì tốt nhất mà James có thể làm được lúc đó là cảm ơn Jessica và đề nghị sẽ gặp lại cô sau khi có thời gian đọc kỹ bản báo cáo. Và vợ chồng anh cũng bắt đầu có thói quen cùng đi dạo buổi tối quanh khu phố trước giờ đi ngủ.
Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". James cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi hiểu rằng khó khăn của mình rồi cũng sẽ có giải pháp khắc phục. Còn James lại chẳng có thời gian.
Điều đáng buồn là bộ phận của James càng lúc càng tụt lại phía sau. Khi về đến nhà, James quyết định là sẽ phải thay đổi. Đã có rất nhiều lời than phiền của các đồng nghiệp cũng như của cấp trên, chủ yếu là về sự bận bịu thường xuyên và về tính khí cáu bẳn của James.
Trước nay James vẫn quan niệm giống bố anh rằng nếu muốn mọi việc được như ý thì tốt hơn cả là nên tự mình làm lấy mọi việc. Jones hiểu James đang có ý cảm ơn sự giúp đỡ của mình khi cho anh hay rằng đã làm theo những gì anh chỉ dẫn. Nét mặt Josh dần dãn ra và một nụ cười từ từ nở trên gương mặt anh khi đọc xong những gì mà James đã viết trên tấm bảng.
Jones bước tới chiếc tủ lạnh nhỏ nơi góc phòng và mang ra cho James một chai La Vie ướp lạnh: Tớ phải cảm ơn cô ấy vì điều đó! - Jones chia sẻ một cách tự nhiên và nhẹ nhàng. Anh bắt đầu có cảm giác như đang đứng trước tòa và bản thân anh không thích tình cảnh này chút nào.
Còn sau đó thì anh chỉ muốn bật ti vi lên xem trong giây lát rồi đi ngủ. - Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn. - Chào anh bạn, - James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones.
Kể từ đó, họ được bố trí làm việc trong hai căn phòng riêng biệt nhau. Lần này, trước khi tới văn phòng của Jones, James rẽ sang quán cà phê Starbuck's để mua hai ly Americano và hai chiếc bánh nướng. Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi.
- Sao ông lại hỏi vậy? Đương nhiên là tôi phải làm bất cứ điều gì cần làm chứ? Nhưng hiện nay nhân viên của tớ lại trễ thời hạn. James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu
Anh bắt đầu có cảm giác như đang đứng trước tòa và bản thân anh không thích tình cảnh này chút nào. Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa. James cảm thấy rất vui.