Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ.
Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Cái đó, chúng đưa ra không khó. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình.
Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt.
Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Còn quá nhiều điều để viết.
Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn.
Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới.
Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không. Có người quay lưng lại ngắm hoa.
Có người quay lưng lại ngắm hoa. Nó tan chảy, tan chảy. Những thứ đáng ghét nhất.
Cũng như với cuộc đời này. Tôi thì cất lại trong đầu. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.
Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp. Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu.