Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Ông lão giật thót mình: Ấm! Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô.
Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Và thế là đời sống lãng phí. Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười.
Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó?
Vậy mà tôi đang viết. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình.
Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn. Cháu vẫn nằm trong chăn. Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt.
Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Còn lười và nhát, thì chịu.
Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó). Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.
Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!
Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ.
Chứ không thở dài như những người thân… Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị.