Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận. Còn tĩnh tâm mà viết. Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến.
Cảm giác như không thể lành lại được. Và rồi họ thả xe tôi ra. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự).
Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. 18 tuổi là được tự do. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.
Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình. Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa.
Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Khoảng cách vô hình.
Hoặc lúc phấn khích. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa. Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay.
Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày. Con nó thì sinh ra trong đó. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết.
Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em.
Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao.
Và cô bạn ấy phá lên cười. Họ nỗ lực vì điều đó. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ.