Chả phải bổn phận gì. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.
Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không. Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút.
Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết. Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua.
Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối.
Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh.
Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.
Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Lúc đó bạn đang gập bàn.
- Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy. Bạn phân vân không biết chọn cái nào. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường.
Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Tôi chỉ thấy rầu rĩ.
Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.