Điều này quan trọng bởi nó hứa hẹn cuộc họp sẽ diễn ra nghiêm túc, hiệu quả. Nhiều người nói tiếng Anh có thói quen dùng hoài hai từ you know (bạn biết không). Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30.
Bất cứ ai cũng có thể trả lời và tranh luận sau câu hỏi giả định của bạn. Người ta bảo rằng tôi có tài ăn nói, và lại nói rất thành công nữa chứ. Các bậc cha mẹ quan niệm rằng con gái của họ không được phép gọi cho bọn con trai mà phải đợi phe kia gọi trước mới phải đạo.
Lời khuyên tốt nhất là: tìm một người khác để trò chuyện. Nếu không biết rõ về người quá cố thì bạn có thể nói về những thành tựu mà ông ấy (hay bà ấy) đã đạt được. Đừng quá đặt nặng việc đang đứng trước máy quay và truyền hình trực tiếp, chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện bổ ích và thú vị hơn nhiều.
Vì sao Benny cười? chỉ vì trước đó cậu ta nhìn thấy nụ cười mỉm đầy tinh quái của Burns. + Chớ nghĩ rằng bạn đang nói với những bậc giáo sư, tiến sĩ Trên sân khấu, anh là một trong những diễn viên kịch hàng đầu ở Mỹ, còn ngoài đời lại là một chàng trai vui nhộn.
Còn bây giờ thì: Đừng ngủ gục! Đừng ngủ gục! Tôi cứ gật gù ngó đi ngó lại cái đồng hồ xem đã tới 9 giờ 30 chưa. Lúc ấy chưa có điện, chưa có radio hay truyền hình mà chỉ có những cơn dịch bệnh hoành hành không thuốc chữa. Những người khách bộ hành nhìn vào cửa kính và thấy một người đàn ông đang gục đầu xuống bàn, cạnh cái micro.
Thế là âm thanh êm dịu do tôi tạo ra chiếm vị trí độc quyền. Joe đi cùng với Bill. Hãy nhỏ nhẹ trình bày lời giải thích, và đừng quên dùng hai chữ giúp tôi:
Có thể bạn thấy chán ngấy và bực bội, nhưng hãy kiềm chế sự bực bội đó lại, và chớ có nói với ai trong cuộc họp là: Tôi chưa từng nghe ai phát biểu mà ngốc nghếch đến như vậy!. Sáng sớm Chủ Nhật, Burns gọi điện cho Benny: Tối nay tớ sẽ sang chở cậu. Nhưng sao dạo này họ chơi tệ thế không biết! Thậm chí còn thua nhóm Cowboys non choẹt nữa là! Theo cậu thì năm nay Redskins có thay đổi gì không? Chả lẽ lại thất bại nữa à?
Rồi vặn volume xuống, lấy hơi chuẩn bị nói… Nhưng cha mẹ ơi, cái miệng của tôi bỗng khô khốc như một miếng bông gòn! Và không một từ nào thoát ra cả. Mỗi sáng thức dậy tôi đều tự nhủ rằng nói hay chưa đủ mà còn phải biết lắng nghe. Nhưng sự thật là từ này đã được thừa nhận.
Nhưng khi chúng tôi nói chuyện về hiện tại thì không có gì khiến anh ấy thấy căng thẳng nữa. Stengel trả lời tỉnh rụi: Ồ, có đấy thưa ngài. Cả một câu lạc bộ chật cứng người.
Chớ huyên thuyên nói về quan điểm của bạn. Lúc bạn đang nói cũng phải biết lắng nghe chính bạn nữa. Tôi đã kể chuyện và hỏi câu hỏi trên với rất nhiều người, từ những nguyên thủ quốc gia đến những anh lính mới nhập ngũ.