Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Suy ra bạn sai và bảo thủ.
Có phải tôi nói đâu. Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác.
Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị.
Cuốn sách thì vớ vẩn. Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm. Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện.
Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết.
Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc.
Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.
Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Lát sau, thằng em đi vào.
Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Đừng lỡ nhiều là được.
Đây là một sự tham lam. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.